Fansipan đỉnh núi cao nhất Việt Nam, cũng là cao nhất trong ba nước Đông Dương nên được mệnh danh là “Nóc nhà Đông Dương” với chiều cao 3,143m. Vì thế, chinh phục đỉnh Fansipan từ lâu đã là ước mơ của nhiều người, trong đó có mình!
Hành trình chinh phục đỉnh Fansipan là thử thách, trải nghiệm, đem đến cho mình những cung bậc cảm xúc khác nhau. Là niềm vui chiến thắng bản thân, vượt qua sự mệt mỏi, phút giây nản lòng khi đặt chân đến đỉnh; là tình ‘đồng chí’ động viên nhau cố gắng “gần đến chỗ nghỉ rồi” trong cái lạnh thấu xương.
Đối với người mới có kinh nghiệm leo đồi, sức khoẻ trung bình như mình, để chuẩn bị cho chuyến đi, mình luyện tập thể lực bằng cách leo thang bộ 10 ngày từ tầng hầm đến t19, cả 2 chiều ^^ (Chia sẻ thêm là sau đó không còn bạn nào bắt gặp mình đi thang bộ nữa)
Ngoài ra, mình cũng tân trang thêm giày, balo, áo khoác, găng tay… chuyên dụng cho việc leo núi. 2 vợ chồng đèo nhau khắp các hàng quán để chọn những món đồ ưng ý, háo hức cứ như chuyến du lịch đầu tiên trong đời (Lại chia sẻ là chỉ có mình đi, trước khi đi đã phải giải thích cặn kẽ, thề thốt, hứa hẹn giữ an toàn trong cả chuyến đi với vợ :)) đây cũng là 1 sự thử thách lớn trước khi đi của mình)
Hành trình của mình gồm 8 người, bắt đầu gần BX Mỹ Đình. Di chuyển vào lúc nửa đêm, trong cái se lạnh của thời tiết, ngoài sự háo hức, mong chờ còn xen cả nỗi bất an của dân leo núi ko chuyên như mình :))
Xe tới nơi thì trời cũng sáng, nghỉ ngơi và điểm xuất phát đầu tiên là Trạm Tôn, cổng Vườn Quốc Gia Hoàng Liên. Đoạn đường đầu khá là đơn giản, ít dốc, điện thoại vẫn có thể liên lạc. Vừa đi vừa thưởng thức những giai điệu đủ thể loại từ loa BOSE của anh Lâm :)) Cảnh vật hiện ra dưới ánh nắng sớm mang vẻ đẹp vừa hoang sơ, bí ẩn, khiến con người ta mê đắm, bước chân cũng vì thế mà hăng hái hơn nhiều.
Cơ mà đấy là buổi sáng :)) càng về sau càng thấm mệt, mình bắt đầu khâm phục các bạn Porter đi cùng, ngoài balo quần áo như bọn mình, các bạn ấy còn mang thức ăn, vật dụng thiết yếu cho đoàn. Thế nhưng, bắt gặp trên gương mặt các bạn ấy, luôn là sự sảng khoái, đam mê và bước chân nhanh nhẹn, sẵn sàng hỗ trợ khi cần thiết. Luôn có 1 Porter đi đầu,1 bạn đi cuối, để đảm bảo không ai tách đoàn, không ai bị bỏ lại phía sau. Điều ấy đã truyền năng lượng rất lớn cho mình, tự nhủ mình làm được, để đi hết hành trình.
Công nhận, có tập luyện, có khác mà là tập luyện thường xuyên, không phải ăn sổi như mình. Nhóm a Mạnh, a Sơn, a Thành chăm thể dục thể thao, leo cũng dẻo dai hơn nhiều. Vậy nên bài học rút ra ở đây là….( chắc ai cũng biết)
Một điều nữa mình rất tâm đắc trong hành trình, đó là mình thấm thía tinh thần tập thể, mình vì mọi người, mọi người vì mình. Mình luôn tự khích lệ bản thân cố gắng không thụt lùi về phía sau, giữ tốc độ cho cả đoàn, cùng nhau tiến về phía trước. Rồi khi chân anh Lâm đau, dù ai cũng mỏi đến chùn gối, cũng không ngại ngần share đồ vác cho anh.
Cả câu nói đơn giản như “Gần tới chỗ nghỉ rồi” cũng khiến cho sự mệt mỏi, chán trường vơi bớt đi phần nào…
Đến 5h chiều thì đoàn mình cũnh tới lán nghỉ, trời tối rất nhanh, gió to và mạnh, tay chân ai cũng cóng. Lán thì rất tạm bợ, gió lùa qua các kẽ hở, rét thấu da, thấu thịt. Mình cố gắng thay quần áo trong ánh sáng nhập nhoạng từ đèn pin, chui vào chăn nhanh nhất có thể. Có điều, chăn hơi hôi!!! Mà kệ :)) giờ được ủ ấm là nhu cầu cần thiết nhất.
Một nỗi khổ nữa là, trong lán thì không có sóng điện thoại, muốn gọi cho vợ, phải ra chỗ cao, thoáng . Chịu được lạnh, mà không gọi thì phải chịu được đau. Cố 5p lấy sóng điện thoại, mình lại chui vào chăn đợi giờ ăn. Lúc này, mới cảm nhận được mong muốn ăn no, mặc ấm lại xa xỉ thế.
Và giờ ăn đã đến!!! Trong cái lạnh và ánh đèn, đồ ăn nóng, chút rượu cay cùng anh em, bè bạn, cảm giác phê đến tận bây giờ…
3h sáng xuất phát để kịp đón bình minh trên đỉnh Fansipan, đoạn đường dốc dựng đứng, cả đoàn đi cạnh nhau, người lên trước kéo người lên sau. Để rồi, đứng trên cả tầng mây, khoác vai nhau, cảm giác thực sự rất tuyệt vời. Tuyệt vời vì cảm giác về đích không của riêng ai, mà của tất cả chúng ta, đó là điều mà mình trân trọng.
Giống như câu nói: Thành công không phải là đích đến mà là 1 hành trình, trong hành trình đó chúng ta có những lúc tụt xuống dốc thẳm, rồi lại lên lưng chừng, những lúc tưởng như buông xuôi nhưng nhờ sự kiên trì và động viên khích lệ của mọi người, ta lại đứng lên….